ghé ấm với nệm lông
tớ xài đã mòn rồi
mừng chi cái ghế cũ
bạn thích cứ lên ngồi
mai tớ về sơn thôn
nghe tiếng chim vườn cũ
nghe rơm rạ trong hồn
làm thơ chẳng sướng ru
tớ lâu nay thi sĩ
đâu nghĩ chuyện ghế bàn
ghế là vật phàm phiếm
chỉ hồn thơ âm vang
tớ không ghế cũng sang!
he he gió thổi hiu hiu
mừng vui tưởng đã xoay chiều bão giông
mừng vui chất ngất trong lòng:
phen này ghế ấm nệm lông ta xài!
gió xoàng mà Lãng chướng tai
u u cái phất trần ai thôi mà
cứ phù phép cứ yêu ma
âm binh âm tướng ta bà càng vui
quả sim hoang khoai sắn lùi
lúa ngô tạn mặt phỉ thui ối nàng
vàng trôi chẳng tiếc chi vàng
tiếc riêng công dã cốc tràng lợi danh
bão thì anh chịu riêng anh
ai đem điều tiếng đổ thành cho em
vợ ơi ca cẩm cũ mèm
anh thề anh giữ ghế xem... đêm dài
em cam chịu tiếng oan sai
anh đây quen cuộc bạc bài về khuya
Úi trời! Lãng nói mà chơi
Bác cứ nghe nhạc đã đời sướng tai
Khi buồn bác cứ lai rai
Em đây phải gió mắc tai cũng nhiều!
Em thề em chẳng nói điêu
Đọc thơ nhà bác hơn nhiều "thi nhân"
Vui vui ta lại nối vần
Đem đi xuất bản chẳng cần lăng xê
tớ không "nhạc sĩ trung ương"
cấm y ký cái ẩm ương xu thời
cũng không thi phú dở hơi
động rồ cà đỗng thoi loi húc tường
ghế nhựa ngồi xổm nằm giường
nghe nhạc hay nghe cải lương mặc lòng
vợ thì thắt cái... lưng cong
vẫn xem mấy thứ bão dông là xoàng
tớ thành thiếu gia ông hoàng
được bảo kê tớ chơi hoang thôi mà
bạn đừng bóng gió gần xa
nay mai tớ góp thi ca với đời
Chẳng rảnh rỗi đã đời nghe nhạc
Lại nhâm nhi Bàu Đá chơi vơi
Bác Lương sướng nhất trên đời
Mặc cho mưa bão ngoài trời gầm reo
Thôi cứ mặc việc đời hưng phế
Thôi thì ai ôm ghế mặc ai
Một mình ghế nhựa ngồi dai
Lâu lâu nghe vợ ca bài cải lương!!!
hơ hơ Lãng bi quan yếm thế
mới áp thôi đã cáu kỉnh rồi
thời và tiết vân vi từ độ
bão đã hòa thành cuộc rong chơi
Sáng nay đài báo tiếp
Áp thấp lại một vùng
Biển cuộn mình rên siết
Mừng quái gì mà mừng!